Cảm tưởng như chị Trang đang viết nhật ký vậy! Em không biết nên comment bằng từ nào nữa, có lẽ ngôn từ đôi khi cũng không lột tả hết được suy nghĩ của mình. Bài viết hay! Tâm hồn người viết đẹp!
Liệu em có đủ dũng cảm như chị để theo HSTC như câu em vẫn nói với các bạn 'mày thi gì?' ' tao thi HS mày ạ'. Em rất thích câu này của chị "em sẽ không sắt đá được như thế, bởi vốn dĩ em là một người có trái tim yếu mềm”.
Em cũng đã và đang trải qua những cảm xúc như chị.Cũng cùng cái cảm giác chán nản,cũng cùng cái cảm giác tuyệt vọng khi bệnh nhân không tiến triển tốt hơn,rồi sau đó lại ra đi.Cũng đặt câu hỏi như chị:Khoa này là gì vậy? Mình làm được gì ở đây? Nhiều lúc thấy tiêu cực đến mức có bệnh vào là chả thấy bất cứ một hi vọng gì bởi rồi người ta cũng đi cả thôi.
Nhưng thật may là vào những lúc bế tắc ấy,vẫn có những điều kì tích xảy ra giống như ngọn đèn sáng trong lúc tăm tối nhất.Em học cách chấp nhận sự ra đi của họ một cách bình thản bởi những gì em làm đều đã tậm tâm.Em học cách dứt khoát khi làm thủ thuật vì em nhận ra rằng chần chờ giây phút nào chính là khiến họ gần tử thần thêm giây phút ấy.Em thường hay nói em ghét làm con gái bởi biết bản thân có trái tim yếu mềm,vì những lúc xúc động trong chốc lát mà quên đi đại cục.Không phải chúng ta là con người sắt đá,chúng ta biết yêu thương nhưng nhiều lúc phải bỏ nhỏ lấy lớn vì còn rất nhiều người,nhiều người phía sau.
Mình là con người, nên cũng biết đau biết xót cho bệnh nhân.Khi mà mình biết bệnh không tiến triển tốt hơn,khi chứng kiến giây phút họ ra đi,khi nhìn thấy nỗi đau của sự mất mát của người nhà.Những lúc đó,nếu chỉ có một mình thì ước được thỏa sức khóc nhưng rồi sao và để làm gì? Vì mình còn là một bác sĩ, trách nhiệm trên vai còn đấy, còn phải cố gắng cho những bệnh nhân ở lại và sắp tới, thì phải học cách mạnh mẽ và lí trí.Buông những cái cần buông.Giữ những điều cần giữ.
Hiện có 1 bác đang thực tập trong bệnh phòng này. (0 học viên và 1 dự thính)
Bookmarks